Sunday, August 22, 2010

Dưới Giàn Hoa Cũ...

Sớm mai thức dậy, Ðà Nẵng lạnh cho những ngày không lạnh, một ánh sáng hắt hiu từ ô cửa nhỏ, tay bâng khuân chấm phá dấu yêu buồn. Nắng mảnh khảnh trên vòm cây se lạnh, gió rỗng trời ngày cũ phổng phao. Sau thời gian xa nhà, từ Sài Gòn, ngày đầu Xuân, tôi về lại chốn cũ thân quen để đám giỗ thân phụ, thấy hương xưa vẫn còn nguyên vẹn. Những đêm xưa, những đêm nay vẫn mang dấu hỏi, tôi viết bao câu trả lời... câu cũng chẳng thành câu. Lạ nhỉ, lòng tôi bâng khuâng, mơ hồ như vương vấn đâu đây với hình bòng cũ. Gió chạm tay vào phím đàn, ngân lên chuyện tình tựa như thơ, bay bổng như những cung bậc trên phím đàn, thổn thức như những giọt mưa thu thấm sâu, thấm sâu... tròng trành chiếc thuyền cỏ đêm yêu. Bài hát “Dưới Giàn Hoa Cũ” của nhạc sĩ Tuấn Khanh ngã xuống mặt đường làm chiếc bóng tái tê, buồn xơ xác cuốn theo tình lỗi hẹn.

Anh! Nơi em đứng, mùa xuân ngơ ngác và cô đơn phủ bụi quanh phòng, gió quẩn quanh gom nỗi buồn ở lại em mãi chạnh lòng câu hát cũ chiều nao của một thời cắp sách đến trường.

“Một hôm bước lần theo lối cũ tôi về.
Thầm mơ giàn hoa tím xưa chưa phai
Ðời tôi đã nhiều lần vui bước phong trần
Gió lùa xao xuyến tim đơn chiếc khăn.”


Vẫn biết tháng năm đi qua rêu mòn phủ lối, mùa đổi thay lá sẽ úa vàng, chẳng trách tình yêu thường hay dang dở bởi người đời chẳng đợi chờ nhau. Bước chân ai miệt mài bỏ lại phía sau lưng hàng cây lặng lẽ, có một người đứng đợi tình yêu từng trượt ngã và một mình về với mùa năm xưa, lặng ngắm... mùa buồn. Ðể nghe hương ngâu dịu thầm tràn bàn tay nhỏ - mùa thu xưa trở lại ố bên giàn hoa - những dấu hỏi lồng vào những bước chân kiếm tìm tình yêu và khát vọng... miệt mài đến một ngày dừng lại.

“Lòng tôi vẫn còn ghi mãi phút êm đềm
Thềm hoa chia tay lúc trăng đang lên
Hẹn tôi đến một mùa se thắm duyên lành
Ngắt bông hoa tím trên cành trao anh...”


Không thể nào dứt ra được những yêu thương từ câu hát xưa cũ, anh đã từng khe khẽ hát với cuộc tình thơ dại để bây giờ thành thơ. Ðể rồi bỗng dưng nhận ra sau lưng em là nỗi nhớ, là những chồng chất không chỉ dấu chân mà còn có cả tâm tư của nhau, cùng rượt đuổi trên những con đường để tìm nơi kết thúc, ngờ đâu kết thúc những con đường... là con đường... chỉ có bàn chân ta mới biết mỏi hay không! Ai đi mãi mà đôi chân không biết mỏi mệt với đôi vai trần oằn gánh yêu thương ngoảnh lại sau lưng được mấy phần đường có mang nổi tất cả quên và nhớ.

“Hoa nào đợi chờ không phai sắc hương
Ngày tàn không gieo nhớ thương
Dặm trường không gây vấn vương...”


Có những điều giản đơn không nói bằng lời nhưng chỉ bằng ánh mắt cũng đủ để một đời nhớ thương. “Chiều nay dưới giàn hoa thơm ngát êm đềm”, em lại nhớ anh, nhớ đường xưa của mỗi chiều, nhớ thời bẽn lẽn, ngọng nghịu nói tiếng yêu. Mọi thứ bổng trở về bất chợt, có những phút tưởng chừng như rất thật, có những giây thoáng ngỡ như mơ.

Anh ơi! Gió đang trút vào lòng em từng thác nhớ, tháng năm vụt về đổ sóng đam mê. Ngõ cũ xóm xưa một mình em ngơ ngác với bản tình ca anh hát tặng em “Có thương hoa thắm mong chờ không anh”. Có phải thời gian làm hằn những vết nứt không anh? Và thời gian có làm hằn nếp lên tình yêu hay không anh? Hay nỗi nhớ sẽ ghim ta vào nhau. Những tháng ngày xa cách nhớ nhung đang gọi về kỷ niệm, gió heo may xao xuyến lối đi về, Em về lại ngõ hoa vàng vẫn đợi, phố Ðà thành chiều nay se lạnh, người vô tình bỏ góc phố bơ vơ, anh vô tình làm nụ cười em vụt tắt, một ngày xưa nghe sâu thẳm tim mình. Thời gian đã đánh mất thuở tim em biết rung động xao xuyến, bao bao thăng trầm, em tưởng cướp mất... Và, giờ đây, em níu lại được thời gian với hình bóng năm nào. Và, em đã tìm gặp tình mình như câu nói của Cissom “Thời gian không đo lường bằng năm, tháng mà bằng những gì chúng ta đã thực hiện”.

Ai trong chúng ta cũng có một ước muốn, đó là được yêu thương, được sống trong lòng người khác một cách có ý nghĩa... Yêu thương là mất mát, là đau khổ. Nhưng không ai cam tâm nhìn nhận nó cả bởi vì nó đem đến cho ta rất nhiều hy vọng sống, cho ta rất nhiều tự tin nơi bản thân, giúp ta nhìn đời với con mắt đẹp hơn...
Anh! Chỉ biết rằng, hằng đêm anh vẫn đến trong giấc mơ. Nhớ anh... nhớ rất nhiều. Em vẫn day dứt khóc thầm mỗi đêm, nhưng đôi khi nỗi nhớ cao hơn sự chịu đựng thì khóc thầm vỡ tan... thành khóc òa. Trong cuộc sống thường nhật đầy thăng trầm này khi chỉ có một mình đối diện bóng đêm về khuya với khoảng lặng trong tâm tưởng, anh hay thả hồn mình phiêu bồng về nơi đâu? Riêng em mỗi khi nhắm mắt lại rồi thả mặc cho tâm hồn rong chơi tự do, muôn lần như một, tâm hồn em luôn lặng lẽ trôi về một mùa thu xưa...


Qua bao mùa thu, trong tôi với nỗi lòng “Từ đấy thu rồi, thu lại thu ... Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời... Mà từng thu chết, từng thu chết” để rồi “Vẫn giấu trong tim bóng một người” (T.T.Kh)... Hơn ba thập niên, cách xa đằng đẵng, giàn hoa vẫn còn đó mà tình tôi bị cuốn trôi... Mỗi khi đứng dưới giàn hoa, se mình, lòng chùng xuống, bóng tôi tan vỡ, xót xa... Giờ đây, “bóng một người” nơi phương trời xa hiện hữu, ru lại cuộc tình năm xưa, đã đến với nhau để níu lại thời gian đánh mất nơi quê nhà.

Nguyễn Ngọc Tuyết

Ðà Nẵng 03/03/08

No comments: